Xin chào, tôi là Candy Thị. Cái tên này không phải do tôi tự nghĩ ra. Hồi tham gia làm tình nguyện trong một trại tị nạn ở Châu Phi, mỗi ngày tôi thường cho trẻ con ở đó ít kẹo, nên chúng gọi tôi là "cô Candy". Bạn trai cũ người Mỹ của tôi khuyên không nên dùng tên này, vì nó ám chỉ những cô gái hư. Biết sao được nhỉ? Tôi thấy cái tên khá hợp với mình, với những tín điều mà tôi tin tưởng. 

Đã bao giờ, trong những năm tháng đời mình, bạn từng nghĩ là phụ nữ, đó chính là một món quà đầy tự hào mà Thượng đế ưu ái dành cho bạn? 

Nữ danh ca Helen Reddy của thập niên 70 từng hát: 

"Tôi có thể làm bất cứ điều gì nếu như phải làm. 

Tôi mạnh mẽ

Tôi không thể đánh bại

Tôi là phụ nữ."

Và đó chính xác cũng là những gì tôi đã hét vang nhiều lần vào năm ngoái, trong hành trình một mình xuyên qua các châu lục. Trên sa mạc, trong rừng thẳm, trên đỉnh núi, trên những chuyến xe đường dài.

Mà không, tôi thậm chí đã nghĩ về điều đó với một cảm giác thỏa mãn lặng lẽ từ rất rất lâu.  

Vì sao ư? Nghĩ xem, phụ nữ chúng ta được quyền làm khối thứ mà đàn ông không thể.

Chẳng hạn, ta có thể bôi trát lên mặt hàng ký phấn, son, mascara để che đi quầng thâm, nếp nhăn hay chỉ vài nốt mụn.

Ta có thể mặc áo nịt ngực độn mút rồi khi về đến nhà tháo phăng nó ra trong một cảm giác tuyệt vời khó tả.

Ta có thể dành hai giờ đồng hồ để chuẩn bị cho một cuộc hẹn, rồi phát hoảng lên vì chỉ còn mười phút mà vẫn chưa chọn được chiếc váy nào và nửa khuôn mặt vẫn chưa trang điểm xong.

Ta có thể thức khuya chỉ để nhổ lông mày hay chờ lớp sơn móng khô.

Ta có thể làm cho mình cao lên bằng giày cao gót. Ta có thể sở hữu một trăm chiếc túi.

Ta có thể khóc vì một lý do vớ vẩn nào đó.

Ta có thể... lên đỉnh nhiều lần (vâng, hoàn toàn có thể!!!)

Nhiều thứ "ta có thể" đến nỗi tôi cho rằng đàn ông có khi chỉ hơn phụ nữ ở quyền được nuôi một bộ ria mép và quyền... đứng trong toilet!

Việc hiện diện trong thế giới này với danh phận một phụ nữ là điều không hề dễ dàng, nhưng đó vẫn là điều mà tôi muốn làm, và sẽ làm với toàn bộ kiên nhẫn, bao dung và dịu dàng. Được là một phụ nữ chắc chắn là một trong những điều thú vị nhất tôi từng làm. 

Ở tuổi trên ba mươi, tôi sống tại một thành phố nhộn nhịp, có một công việc tốt và ổn định, cùng một căn hộ xinh xắn. Thời gian rảnh rỗi tôi đi du lịch, spa, làm bánh và tập gym. Hội bạn gái thân thiết của tôi toàn những cô nàng thành đạt xinh đẹp. "Last but not least" (điều cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng), tôi luôn có một đời sống tình dục phong phú. 

Tất nhiên, để trở thành tôi-của-hiện-tại, tôi đã phải đi qua những đoạn gập ghềnh.

Đó là những quyết định bồng bột, những vấp ngã, thất vọng, những nỗi buồn, và những cuộc chia ly... Tôi nhận ra thế giới mà tôi yêu quý chưa hẳn là điều những người khác cũng thích thú. Ranh giới giữa những người tôn vinh phụ nữ và những kẻ chà đạp phụ nữ đôi khi chỉ cách nhau một sợi tóc. Nhưng tôi tin, một người phụ nữ, dù truyền thống hay hiện đại, thì cũng nên là, và luôn là, đại diện cho những tín điều mà cô ta tin tưởng, chứ không phải chạy theo những mặc định do người khác vẽ ra.

Một người phụ nữ khôn ngoan sẽ biết lắng nghe tiếng nói từ bên trong mình.

Đi hỏi ý kiến người khác về cuộc đời của chính mình ư? Chẳng lẽ bạn thật sự không biết mình muốn gì? Nếu bạn muốn có năm đứa con, hãy cứ đẻ (và nhớ nuôi chúng). Nếu bạn ghét tư thế làm tình muôn lần như một, hãy đề nghị bạn tình của mình thay đổi. Nếu bạn chưa muốn kết hôn, hãy cứ vui vẻ tận hưởng thời gian độc thân...

Hỡi các quý cô, xin hãy nhớ cho, chính niềm tin của ta, chứ không phải việc ta làm, mới là điều quan trọng nhất, là đức hạnh của ta.

Và hãy nhớ, không có tình yêu nào là mãi mãi. Cái chúng ta còn lại chỉ là những khoảnh khắc khó quên. Đó là điều tôi học được từ mối tình với người bạn trai cũ nhỏ hơn tôi nhiều tuổi. Chúng tôi gặp nhau trong những năm tháng tuyệt đẹp của cả hai. Tình yêu tạo nên những niềm hạnh phúc vỡ òa khó tả cùng những nỗi đau trần trụi. Một bầu trời xanh thẳm trên đầu, một mặt đất xa xôi dưới chân, nơi những cuộc đối thoại câm lặng bắt đầu. Tôi từng tự hỏi không biết cảnh tượng đó đến từ giấc mơ nào.

Đàn ông mãi là sao Hỏa và đàn bà mãi là sao Kim. Hai giống loài khác nhau ngả về hai cái hố của những suy nghĩ, hành xử, trách nhiệm khác nhau. Có những việc đàn bà làm mà đàn ông không cách gì hiểu nổi, và ngược lại. Vậy nên chúng tôi chia tay. Thời gian trôi qua, cả hai đều tìm được cho mình những đối tác mới - những vòng tròn mới lại bắt đầu. 

Khi muốn kêu gọi nữ quyền, bạn làm gì? Gào lên "Này đàn ông và thế giới, hãy thấu hiểu và dịu dàng với chúng tôi!" ư? Tôi thì không!

Tôi không chờ đợi. Tôi tự cho mình cơ hội. Tôi trở thành người hâm mộ nồng nhiệt chính mình, tự bảo vệ  bản thân, và không chút ngập ngừng khi nói với bất cứ ai: "Tôi là phụ nữ!". 

Nhãn:

Đăng nhận xét

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.